ĐÓN XUÂN KỶ-SỬU
XEM KHÍ-VẬN ĐẠO ĐỜI
Năm Kỷ-Sửu,
Thái-âm thấp thổ,
Ngự
tại Thiên, ẩm ướt thấp sang;
Hạ
Địa, Thái-Dương Thuỷ hàn,
Thiên Địa khắc nghiệt khó toan mọi bề.
Tê,
Phong, Hàn, Thấp nặng nề,
Bệnh đau nhức mỏi ủ-ê thân
người!
Khí trời đất dưới trên
chẳng thuận,
Tạo bất hoà thế-giới cạnh
tranh;
Khiến nên xã-hội
giựt dành,
Mạnh hơn yếu thiệt, quẩn
quanh lợi quyền.
Cảnh hỗn loạn đau phiền
áo não,
Tình người thêm vô đạo
bất công;
Say mê thế-giới
đại-đồng,
Làm sao thoát khỏi cái vòng
chiến tranh.
Khắp địa-cầu sanh nhiều
bệnh lạ,
Đông tây y phong toả nơi
nơi;
Thế mà nghiệp
chướng khó dời,
Khó mong tránh khỏi bầu trời
nhiểm ô.
Luồng ác-khí đẩy xô
nhân loại,
Xui nên đời băng hoại
luân thường;
Còn đâu “lẽ sống tình thương”,
Còn đâu đạo-đức người nương tu hành?
Các tôn-giáo đã đành bất
lực,
Vì chánh tà, hư thực
khó phân;
Khoa-học đánh lạc
Chơn-Thần,
Lấy đâu phân-biệt Thánh Thần
Quỷ Ma.
Đời đến lúc, đời mà
như thế …
Thế đảo điên, cùng thế
vô-phương;
Ngày ngày diễn cảnh
thê-lương,
Đêm đêm chỉ thấy mút đường
diệt vong!
*
* *
*
* *
Cao-Đài Đạo tìm trong lóng đục,
Trải nhiều năm khắc-phục
thân tâm;
Mà nay đa số lạc
lầm,
Nông tang cực khổ nuôi tằm
không tơ …
Phần Càn-Đạo thờ ơ tâm-pháp, (Công-truyền)
Không để tâm học ráp
máy trời;
Mãi lo cúng lạy
chiều mơi,
Sắp hàng áo mão lạy Trời xin thương.
Trời đâu thương mà thường chê ghét,
Ghét những phường giống
vẹt tụng kinh;
Lấy tam-bửu, vật
hữu hình,
Hiến dâng mãi mãi có thành
gì đâu?
Đã đến lúc Trời thâu quyền pháp,
Pháp linh thiêng khó nạp
phàm-phu;
Tinh, Thần, Hồn, Phách mịt mù,
Mà toan lãnh-đạo đường tu cứu
đời.
Phần Khôn-Đạo biết thời chưa thuận,(Tâm Truyền)
Lo tu chơn xây dựng
cơ-đồ;
Lập đời Ngũ-Đế quy mô,
Tam-Hoàng trụ cột điểm tô sơn hà.
Trải nhiều năm tu mà
chẳng rõ,
Ôm Đàn-Cơ gắng bó
pháp-môn;
Bao năm hướng nội
soi hồn,
Mà tìm chẳng thấy tánh tồn
tâm kiên.
Trí mê-muội đảo điên hồn
phách,
Thần không an phong
cách khó coi;
Càng tu càng thấy
hẹp hòi,
Bản-ngã cố chấp, học đòi Thần
Tiên.
Tưởng Đắc-Đạo mở liền Một-Mắt,
Nhập Kim-quan lục-giác
Đạo thành;
Xây Tháp lưu lại
thanh-danh,
Nào ngờ giả-tướng hoá thành
ước mơ!
Tu không rõ bến bờ Đại-Đạo,
Thì làm sao đem Đạo cứu Đời;
Chung-Cửu Đại-Đạo đổi dời,
Từ hư đến thiệt, biết thời
lo xa.
Cửu cửu ma, thử lòng
vàng đá,
Nay mới tường điều giả
lẽ chơn;
Con đường quá hải
đăng sơn,
Mở Huyền-quan-khiếu thoát cơn hiểm nghèo.
Thờ Càn-Khôn phải tùng Thiên-lý,
Lý cho rành Ký-tế Khảm Ly,
Pháp nào đạt lẽ
huyền-vi;
Khuyên trong huynh đệ biết
thì tìm phăng.
Luyện tu mới thấy lẽ hằng,
Nếu không chẳng khác
mò trăng bể trầm;
Đại-Đạo vô thượng thậm thâm ….
Đạo-Sư MINH-NHÂN
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét