THỢ RÈN
Khoa học, Đạo học chưa thông,
Giờ
đây lập chí làm Ông thợ rèn.
Làm ông thợ nhỏ quèn quèn,
Làm
Ông thợ rèn, rèn trẻ em chơi.
Rèn cho chúng nên “Ông người”,
Thích
chí Ta cười, Ta hát thêm duyên.
Hát rằng: Nước đục bùn đen,
Làm
anh gánh nước đánh phèn xem sao?
Phèn chua, nước chẳng cho vào,
Ta
cầm phèn trắng, Ta trao cho người.
Người ta trông mặt cả cười,
Cười
rằng: Kẻ sĩ đừng chơi lối phèn.
Thôi thì cứ để bùn đen,
Mặc
cho nước đục, mang phèn đi rông.
Chừng nào người muốn nước trong,
Thì
Ta đâu nại tấc công đánh phèn.
Một đời làm thợ đã quen,
Thợ
nung gan sắt, thợ nhen lửa vàng.
Ngày xưa, Thợ đã lang thang,
Ngày
nay, về làng Thợ phải gia công.
Bây giờ, chi cũng chưa xong,
Xây
lò dựng bể sửa trong lẫn ngoài.
Búa đe cần thiết cả hai,
Cũng
đều hữu dụng dồi mài luyện trau.
Luyện cho chì nọ hóa thau,
Thau
kia hóa bạc, bạc sau hóa vàng.
Vàng trau ngọc chuốt cho ngoan,
Đúng
mười sáu lượng hào quang sáng ngời.
Âm
dương hòa hiệp lẽ Trời,
Thần giao Khí cảm chẳng
rời phút giây.
Luyện phanh rèn dũa đêm ngày,
Khai
Kinh Vô Tự, giúp Thầy bảo sanh.
Thợ rèn may được nên danh,
Cũng
nhờ duyên pháp tác thành “MINH-NHÂN”
Đạo-Sư
Minh-Nhân
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét