TRUNG ƯƠNG HOÀNG CỰC
THẦY đã dạy một, hai, ba, bốn,
Đến năm rồi định chốn trung-ương.
Ngựa ai không có dây cương,
Mặc
tình ngang dọc trên đường tự do?
Qua sông
thì phải cậy đò,
Có người
cầm lái rành dò cạn sâu.
Đành rằng
Pháp-ý nhiệm mầu,
Chơn tâm
chẳng định cạn sâu cũng chìm!
VƯỢN ai
chưa được xích xiềng,
Leo trèo
qua lại, huyên thiêng diễn-đàn?
Định
tâm thì chớ cưu mang,
Cầu, Đò,
Trăng, Nước mơ màng làm chi!
Lên non
xuống biển được gì,
Tâm còn
phải lóng, vậy thì chớ nên ...
Hay là Ông Chủ ngủ
quên,
Tuột dây
chạy sổng, bắt đền ai đây.
Trò
hư đổ tội nơi Thầy,
Lòng vòng
nói mãi biết rày ai nghe?
Luật đời,
pháp đạo khắt-khe,
Giữ sao
miệng thế khéo chê thằng Khùng!
Một khi “Lạc tại kỳ trung”,
Tâm an Ý
định nghi dung từ hòa.
Chắc
đâu còn thói ba-hoa,
Nói chi mật
lịnh của Cha của Thầy!
Tiếp
hơi Mẫu mẹ đông tây,
Tự khai
ai hỏi, điều này ích chi?
Mà thôi!
ai đó cũng tùy,
Nói nhiều chạm
điễn có khi bực mình ...
Thiện-Ngộ (21.01.2010)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét